Tuesday, January 19, 2010

căn gác mưa!


Một mình trên căn gác nhỏ, lòng cô trĩu nặng một tâm sự. nhìn ra ô cửa nhỏ, lòng cô cũng như những cơn mưa nặng hạt đang rơi ngoài kia.

Mưa dường như xối vào lòng cô nỗi cô đơn, lạnh giá. Bật chiếc radio quen thuộc, mong tìm được một tiếng nói để vơi bớt trong cô nỗi buồn da diết. Nhưng dường nhưng người bạn tinh thần hàng ngày hôm nay cũng không ủng hộ cho tâm hồn cô. Chiếc đài vang lên ca khúc “Con đường mưa”. Mưa ngoài trời, bài hát về mưa-hát về chuyện tình tan vỡ càng xát vào lòng cô nỗi tê buốt, lạnh giá.

Mưa gợi cho cô bao điều, những kỷ niệm tuổi thơ, những tháng ngày nô đùa dưới mưa. Những cơn mưa cũng mang anh về với cô. Mưa-những giọt mưa rơi càng nặng hạt như chính lòng cô đang trĩu nặng. bao kỷ niệm ập về, cô nhớ về anh, nhớ về quãng đời sinh viên đầy mơ ước và hoài bão. Nơi ấy, quãng thời gian đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi ấy cô đã gặp được anh, yêu anh và sống hết mình với tình yêu của anh.

Ngoài hiên mưa vẫn rơi, khúc nhạc vẫn đang da diết làm cho lòng cô càng thêm lạnh lẽo. Bao kỷ niệm một thời sinh viên, những buổi học tan trường không thể về được vì những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn. Nhưng trên hết vẫn là hình ảnh, ký ức về anh, về những buổi hẹn hò cùng anh. Ngồi với nhau dưới khung cảnh mưa vẫn rơi, những cơn mưa vẫn thường cùng họ sóng đôi với nhau như thế. Anh từng nói với cô “ anh và em là mệnh thủy hay sao ấy!”. Những lúc như thế cô chỉ mỉm cười, nụ cười tươi lắm làm anh quên đi cơn mưa đang lách tách rơi ngoài kia!

Mưa Sài Gòn! Sao đêm nay dai dẳng và nặng hạt lạ thường. Dường như mưa ngoài kia cũng đang thấu được tâm sự của cô. Ngày ấy cô là một sinh viên ngây thơ, không thích mưa vì với cô mưa quá ướt át và buồn chán, những lúc như thế cô chẳng làm được gì. Nhưng giờ đây cô càng không thích mưa vì mưa làm cô nhớ đến anh, nhớ những kỷ niệm những lúc cô có anh bên cạnh. Giờ đây lòng cô sao trống trãi và lạnh lẽo quá!

Cơn mưa vô tình đến, vô tình đi giống như anh vậy! chính cô giờ đây cũng không thể hiểu được họ chia tay vì đâu, chỉ biết rằng họ đã xa nhau mãi mãi! Lòng cô trống trãi, nỗi nhớ anh đang bao trùm trong khung cảnh mưa rơi lách tách, bản nhạc buồn réo rắt.

Ngày mai mặt trời sẽ lại chói chang, nó sẽ sưởi ấm cho tâm hồn cô, cuốn cô vào sự bận rộn của công việc và cuộc sống hàng ngày, lúc đó có thể cô sẽ tạm quên anh đi nhưng cô biết mưa và anh sẽ mãi đọng lại trong cô như những kỷ niêm không bao giờ phai!

Sunday, January 17, 2010

ông nội

“Ông nội”, tiếng gọi thân thưong mà từ lâu lắm rồi tôi không còn được cất lên thành lời. Tôi không được bên Ông để nghe những câu chuyện cổ tích, không được ông cầm tay viết những nét chữ tròn trĩnh đầu đời… bởi một điều ông đã xa tôi mãi mãi!


Tôi còn nhớ như in hình ảnh Ông, một con ngưòi trải qua tất cả những biến cố của cuộc đời. Đôi mắt sáng, hàng lông mày rậm và dày, hàm răng đã thưa thớt vì tuổi già. Ông tôi là con ngưòi của công việc của tài hoa, những công việc như đan thúng, nông, nia… ông đều làm thành thục và rất đẹp mắt.

Tuổi thơ tôi gắn với Ông còn hơn với ba mẹ. Tôi đươc ông chăm bẵm từ lúc mới lọt lòng mẹ. Tôi quấn ông như hình với bóng, ngày ông chơi cùng tôi, đêm đến ông đưa tôi vào giấc ngủ với những câu chuyện cổ tích hay những câu hát ru nhẹ nhàng. Bên Ông tôi như trưởng thành hơn, hiểu biết hơn và bình yên hơn. Đôi bàn tay gầy guộc nhưng sao ấm áp và mạnh mẽ quá, nó như bao bọc lấy tôi, che chở cho tôi để tôi có thể trưởng thành và cứng cáp hơn.

Ai cũng bảo tôi giống ông như tạc, ai cũng gọi tôi là ông “Chín con”, những lúc như vậy tôi rất vui. Nhưng cuộc đời lại không cho tôi đươc bên ông lâu hơn cái tuổi lên bảy. Sinh, lão, bệnh, tử quy luật muôn đời của cuộc sống đã cướp đi Ông của tôi. Ngày tôi chập chững bước vào mẫu giáo, Ông đã cùng tôi cắp sách đến trường, cầm tay tôi viết những con chữ đầu đời. Tôi vui vì mình được đi học, được biết chữ, vì có ông bên cạnh. Tôi ước ông sẽ bên tôi mãi mãi, uốn nắn tôi những lúc tôi lạc bước giống như những con chữ kia. Nhưng không ông đã xa tôi rồi!

Căn bệnh quái ác hàng ngày hành hạ thân xác già yếu của Ông, cuối cùng nó cũng cướp ông khòi tay tôi. Tôi như chết lặng trước sự mất mát quá lớn này. Nước mắt chảy thật khẽ nhưng dường như không dứt giống như nỗi đau của tôi bây lúc bấy giờ!

Dù giờ đây tôi đã trưởng thành hơn, đang thực hiện mơ ước của mình, nhưng trong sự trưởng thành của tôi, hình ảnh của Ông luôn hiện hữu và song hành! Khi tôi vấp ngã nghĩ đến ông mà vượt qua, khi thành công nhớ đến Ông để tự hào và phấn đấu.!

BĂNG ĐĂNG